Lời Ngõ

 

Lặng xuôi năm tháng êm trôi

Con đò kể chuyện một thời rất xưa

Rằng người chèo chống đón đưa

Mặc cho bụi phấn giữa trưa rơi nhiều...”

Ai cũng có một thời gắn bó bên mái trường, được học tập dưới sự dìu dắt, chỉ bảo tận tình của thầy cô. Nếu như cha mẹ là người cho ta hình hài, thì thầy cô chính là người cho ta tri thức. Thật vậy, công lao của thầy cô to lớn biết nhường nào và cũng chẳng có gì là sánh bằng. Và cũng chẳng sai khi nói: “Nghề giáo như nghề chèo đò, phải đưa những con đò đến được bờ bên kia.”

Để làm tròn sứ mệnh cao cả của mình, “người lái đò’’ phải cố gắng giữ làm sao cho đò được vững chắc, mà có ai biết được rằng, trong suốt cả một chặng đường ấy, họ đã phải vượt qua biết bao gian nan vất vả. Mỗi khi có “mưa to, gió lớn”, người lái đò đã phải dùng hết sức lực của bản thân để có thể chống chọi và chèo lái cho thuyền đò đi đúng hướng. Đến khi đã đưa được khách qua sông, người lái đò lại quay về bến bờ bên kia để tiếp tục thực hiện sứ mệnh cao cả ấy của mình. Và cứ thế, cứ thế, những người thầy, người cô đã dành cả cuộc đời để dạy dỗ cho tất cả những đứa con thân yêu của họ mà không màng đến khó khăn, mệt mỏi

Bánh xe thời gian cứ quay lặng lẽ, từng lứa học sinh dần trưởng thành sau mỗi bài học, thầy cô vẫn lặng lẽ là người lái đò, chở hết lớp học sinh này tới lớp học sinh khác đến bến bờ tương lai, đến bên kia của dòng sông tri thức. Có lẽ rằng, suốt cả cuộc đời này, chúng ta cũng không thể nào đền đáp được hết những công ơn ấy.

Nhân ngày nhà giáo Việt Nam, với tất cả tấm chân tình, xin vạn lần gửi những lời tri ân chân thành đến thầy cô - những người đã thắp sáng bao ước, hoài bão của bao thế hệ học trò. Bên cạnh đó, chúng em cũng xin chúc cho tất cả thầy cô luôn vui vẻ và tràn ngập niềm tin trong cuộc sống.

Đăng nhận xét

0 Nhận xét